Viêm gan B, mạn tính – Rối loạn gan và mật – Cẩm nang MSD – Phiên bản dành cho chuyên gia

Viêm gan B, mạn tính – Rối loạn gan và mật – Cẩm nang MSD – Phiên bản dành cho chuyên gia

( Xem thêm hướng dẫn thực hành thực tế của Thương Hội Nghiên cứu Bệnh Gan Hoa Kỳ Practice Guidelines for the Treatment of Chronic Hepatitis B. )

Điều trị bằng thuốc kháng vi-rút được chỉ định cho bệnh nhân viêm gan B mạn tính và

  • Tăng aminotransferase
  • Các dẫn chứng trên lâm sàng hoặc sinh thiết về bệnh tiến triển
  • Cả hai biểu lộ ở trên

Mục tiêu là để vô hiệu HBV-DNA ( 1 Tham khảo điều trị Viêm gan B là một nguyên do phổ cập gây viêm gan mạn tính. Bệnh nhân hoàn toàn có thể không triệu chứng hoặc biểu lộ không đặc hiệu như căng thẳng mệt mỏi và không dễ chịu. Nếu không điều trị, bệnh thường tiến triển … đọc thêm ). Điều trị nhiều lúc hoàn toàn có thể làm mất kháng nguyên e của viêm gan B ( HBeAg ), hoặc hiếm gặp hơn là làm mất kháng nguyên mặt phẳng viêm gan B ( HBsAg ). Tuy nhiên, phần đông bệnh nhân được điều trị viêm gan loại B mạn phải được điều trị vô thời hạn ; do đó, điều trị hoàn toàn có thể rất tốn kém .Ngừng điều trị sớm hoàn toàn có thể dẫn đến bệnh tái phát trở lại, đợt tái phát này hoàn toàn có thể ở mức độ nặng. Tuy nhiên, điều trị hoàn toàn có thể bị dừng lại trong một số ít trường hợp sau :

  • HBeAg chuyển thành kháng thể kháng HBeAg ( anti-HBe ) .
  • Các xét nghiệm HBsAg trở thành âm tính .

Tình trạng kháng thuốc cũng cần được chăm sóc. Bảng icon

Điều trị ưu tiên thường bằng

  • Loại thuốc kháng vi-rút đường uống, ví dụ như entecavir ( chất đồng đẳng nucleoside ) hoặc tenofovir ( chất đồng đẳng nucleoside )

Các thuốc kháng vi-rút đường uống có ít tính năng phụ và hoàn toàn có thể được dùng cho những bệnh nhân mắc bệnh gan mất bù. Đa trị liệu chưa chứng tỏ được tác dụng điều trị tốt hơn so với đơn trị liệu, nhưng những điều tra và nghiên cứu đang liên tục nhìn nhận tính năng của hai giải pháp này so với nhau .

Nếu không phát hiện được HBsAg và sự quy đổi trong huyết thanh xảy ra ở những bệnh nhân nhiễm HBV mạn tính có HBeAg dương thế thì những bệnh nhân này hoàn toàn có thể ngừng thuốc kháng vi-rút. Hầu hết bệnh nhân nhiễm HBV mạn tính có HBeAg âm tính đều cần dùng thuốc kháng vi-rút suốt đời để duy trì ức chế vi-rút ; bản thân bệnh nhân đã hình thành được kháng thể kháng HBeAg, và do đó tiêu chuẩn duy nhất để ngừng điều trị HBV là không còn phát hiện được HBsAg .

Entecavir có khả năng kháng vi-rút cao, và tình trạng kháng thuốc ít xảy ra; đây được coi là thuốc điều trị đầu tay của nhiễm HBV. Entecavir có hiệu quả với các dòng kháng adefovir. Liều 0,5 mg đường uống một lần/ngày; tuy nhiên, những bệnh nhân trước đó đã dùng chất đồng đẳng nucleoside nên dùng liều 1 mg đường uống một lần/ngày. Cần giảm liều ở bệnh nhân suy thận. Các tác dụng có hại gây nguy hiểm cho bệnh nhân thường không phổ biến, mặc dù an toàn thai kỳ vẫn chưa được xác định.

Tenofovir đã thay thế adefovir (một chất đồng đẳng nucleotide cũ) với vai trò thuốc điều trị đầu tay. Tenofovir là thuốc kháng vi-rút đường uống mạnh nhất của viêm gan B; sự đề kháng của thuốc ở mức tối thiểu. Thuốc có ít tác dụng phụ. Liều dùng là 300 mg đường uống một lần/ngày; có thể phải giảm tần suất sử dụng thuốc nếu độ thanh thải creatinine giảm. Tenofovir alafenamide là một tiền chất của tenofovir và có thể được sử dụng để điều trị viêm gan B mạn tính. Tenofovir alafenamide đem lại hiệu quả tương tự như tenofovir disoproxil nhưng an toàn hơn ở bệnh nhân có giảm độ thanh thải creatinin hoặc khi tình trạng nhiễm độc thận gây ảnh hưởng đến tác dụng thuốc.

Đối với adefovir, sử dụng liều 10 mg đường uống một lần/ngày.

Interferon alfa (IFN-alpha) có thể được sử dụng nhưng không còn được coi là điều trị đầu tay. Sử dụng liều 5 triệu IU tiêm dưới da một lần/ngày hoặc 10 triệu IU tiêm dưới da 3 lần/tuần trong vòng 16 đến 24 tuần ở những bệnh nhân nhiễm HBV mạn tính có HBeAg dương tính và 12 đến 24 tháng đối với bệnh nhân HBV mạn tính có HBeAg âm tính. Ở khoảng 40% bệnh nhân, phác đồ này giúp loại bỏ HBV-DNA và gây chuyển đổi huyết thanh thành anti-HBe; đáp ứng với thuốc thường được báo hiệu bởi sự gia tăng nồng độ aminotransferase tạm thời. Thuốc phải được dùng đường tiêm và thường dung nạp kém. Một hoặc hai liều đầu có thể gây hội chứng giả cúm. Sau đó bệnh nhân có thể mệt mỏi, khó chịu, trầm cảm, ức chế tủy xương và trong một số trường hợp hiếm gặp thì nhiễm khuẩn hoặc rối loạn tự miễn có thể xảy ra.

Chống chỉ định của INF-alpha gồm có :

  • Xơ gan tiến trình muộn : Ở bệnh nhân xơ gan, IFN-alpha hoàn toàn có thể thúc đây quy trình xơ gan mất bù .
  • Suy thận
  • Ức chế miễn dịch
  • Cấy ghép tạng
  • Giảm số lượng tế bào máu

Ở một số ít bệnh nhân, phải ngừng điều trị vì những tính năng có hại quá mức chịu đựng của bệnh nhân. Thuốc nên được sử dụng một cách thận trọng hoặc không sử dụng nếu bệnh nhân nghiện chất hoặc có rối loạn tinh thần nặng .

Pegylated IFN-alpha có thể được sử dụng thay vì IFN-alpha. Liều thường dùng là 180 mcg đường tiêm một lần/tuần trong 48 tuần. Tác dụng có hại của thuốc tương tự như IFN-alpha nhưng có thể ít nghiêm trọng hơn.

Lamivudine (một chất đồng đẳng nucleoside) không còn được coi là điều trị đầu tay của nhiễm HBV vì nguy cơ kháng thuốc cao hơn và hiệu quả thấp hơn các thuốc kháng vi-rút mới. Liều 100 mg đường uống một lần/ngày; thuốc có ít tác dụng phụ.

Telbivudine là một chất đồng đẳng mới của nucleoside có hiệu quả và hiệu lực của thuốc cao hơn lamivudine nhưng cũng có tỷ lệ kháng thuốc cao; thuốc không được coi là điều trị đầu tay. Liều dùng 600 mg đường uống một lần/ngày.

Ghép gan Ghép gan (Xem thêm Tổng quan về ghép tạng.) Ghép gan là loại ghép tạng đặc nhiều thứ hai. Chỉ định của ghép gan bao gồm Xơ gan (70% ca ghép ở Hoa Kỳ, 60 đến 70% trong số đó là do viêm gan C) Hoại tử… đọc thêm nên được cân nhắc đối với bệnh gan giai đoạn cuối do HBV. Ở những bệnh nhân bị nhiễm HBV, sử dụng kéo dài các thuốc kháng vi-rút ưu tiên đường uống và việc sử dụng globulin miễn dịch viêm gan B (HBIG) trong thời gian ghép đã giúp cải thiện kết quả điều trị sau ghép gan. Khả năng sống là tương đương hoặc tốt hơn so với các chỉ định điều trị khác, và nguy cơ tái phát của viêm gan B được giảm thiểu.

Tham khảo điều trị

  • 1. Terrault NA, Bzowej NH, Chang KM, et al : AASLD guidelines for treatment of chronic hepatitis B. Hepatology 63 : 261 – 283, năm nay .

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *